Thế giới à, nhẹ nhàng chút đi...!

Thế giới à, nhẹ nhàng chút đi...!

210 21 4

"Người ta thường bảo chúng ta phải vượt qua khó khăn của cuộc sống, những gian nan, đau khổ mà nó mang lại mới có thể thành công và hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng ta. Nhưng họ có khi nào thắc mắc rằng phải trải qua bao nhiêu, bao lâu thì hạnh phúc sẽ đến. Hay chúng chỉ đến một lần rồi sau đó bắt mình phải trả phí bằng hàng ngàn thử thách cực nhọc để có thể mua được một chút hạnh phúc nhỏ nhoi. Hay thứ hạnh phúc ấy thực chất chỉ là bàn đạp cho bước đi đưa chúng ta xuống vực thẳm mà hầu hết chẳng ai nhận ra. Chắc hẳn là họ chưa bao giờ...Đó cũng là câu hỏi chả có được câu trả lời suốt những năm tháng cuộc đời tớ. Mong cậu có thể giải đáp. Cảm ơn vì đã đến bên tớ và xin lỗi vì...chẳng vì gì cả"Bức thư nhòe đi bởi nước mắt và máu, chỉ kịp để lại đoạn nhỏ nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi. Đớn lắm!…

Giận lắm đấy!

Giận lắm đấy!

60 8 1

cái live nhiều ảnh quá không biết lựa ảnh nào hếtlựa đại cũng ra cái ảnh "xinh" quá trời:)))…

[Oneshot] Phatsu/ Nếu như đã không thành đôi, đành thôi!?

[Oneshot] Phatsu/ Nếu như đã không thành đôi, đành thôi!?

83 11 1

Cutii quá nên cap lạiĂn thồi có cần phải đáng yêu vãi nhe thế không cu kít ?Thấy tên là biết ngược rồi đóBí văn quá nên lụm đại cái lời:))…

[Oneshot] Phatsu/ Nhớ...?

[Oneshot] Phatsu/ Nhớ...?

136 12 1

toii thấy fic nó cứ xàm xàm íđổi lại 1 fic 1 chap điii nha…

Phatsu/ Chờ đợi liệu có đáng?

Phatsu/ Chờ đợi liệu có đáng?

4,038 325 12

Eo ôii tôi mê 2 người này quá rồi nên phải tự viết tự đọc thôiTôi cũng không biết mô tả sao nữa :((( mà kết truyện HE nhaChúc mọi người đọc vui vẻ :33…

[Oneshot] Chiều Chuộng

[Oneshot] Chiều Chuộng

165 14 1

"Này, em muốn chúng ta dừng lại hả?""Không phải anh nói sẽ luôn chiều em sao?""Đương nhiên dồi. Nếu em muốn, đó sẽ là sự chiều chuộng cuối cùng anh dành cho em""Vâng, đó cũng là mong muốn cuối cùng của em""Ừm. Vậy nhé?""Trôn, trôn vietnam trôn vietnam=))""Đùa đe'o vui:)"…

[Oneshot] Phatsu/ MỆT

[Oneshot] Phatsu/ MỆT

119 13 1

Đôi lúc chúng ta nhìn vào những khuôn mặt tươi vui của họ mỗi ngày nhưng nào biết đôi mắt trên khuôn mặt ấy đã rơi biết bao nhiêu giọt lệ. Đôi lúc chúng ta oán trách họ không hiểu mình nhưng lại không thấy lúc họ cố gắng nhớ những gì chúng ta thích, chúng ta ghét. Mệt lắm, chúng ta tệ, tệ hơn những gì chúng ta nghĩ và cả họ cũng không cảm nhận được sự tồi tệ ấy.…