Chạy Trốn Ngày Mưa Bom

Chạy Trốn Ngày Mưa Bom

931 109 10

Chạy trốn ngày mưa bom.Thanh xuân tươi đẹp cũng như mây trời.Em, cô gái bé nhỏ của tôi có còn ở đó?…

THE FINAL SHOW

THE FINAL SHOW

262 24 1

Một nàng ca nữ. Tôi gặp chị vào một chiều khi lòng đầy muộn phiền.Đôi mắt ấy, xin chị đừng mĩm cười như thế.Tôi sợ mình sẽ phải lòng chị mất thôi.…

[Oneshot] Hàng xóm trên tầng thượng

[Oneshot] Hàng xóm trên tầng thượng

285 26 1

Trước hai tuần, Hải Lân bảo tôi rằng nhỏ phải về lại quê, nghe tin đó lòng tôi buồn ơi là buồn, nỗi buồn không chỉ thể hiện qua cử chỉ quyến luyến của tôi mà còn tràn ra khỏi mắt tôi, thấy Hải Lân đeo hành lý trên vai, nó đứng bên kia bờ rào nhìn tôi đang sụt sùi, bấy giờ tôi chẳng biết tôi là chị hay Hải Lân mới là chị đây. Hải Lân nãy giờ vẫn không nói gì hết, nó vẫn nhìn tôi và cứ để mặc cho tôi khóc.- Chị khóc mà Hải Lân cũng nhìn chị nữa hả? Tôi đưa tay quệt nước mắt.- Em vẫn còn câu hỏi muốn chị trả lời. Hải Lân nhỏ nhẹ.- Bây giờ mà cũng còn có cái để hỏi sao, em đúng là cái đồ ham học. Em muốn hỏi gì, chị thấy nãy giờ em có cầm sách đâu.- Em đâu có hỏi trong sách đâu. Hải Lân thản nhiên đáp.- Chứ em muốn hỏi gì.Tôi hồi hộp vì rất lâu sau đó Hải Lân vẫn chưa lên tiếng, mãi đến khi tôi nín khóc hẵng thì Hải Lân mới nhìn tôi, một ánh nhìn mà tôi đã thấy thân thuộc từ rất lâu rồi.- Chị đã thích ai chưa?- Hả, em nói gì, chị nghe chưa rõ lắm? Tôi vảnh tai cố gắng nhớ lại lời vừa nãy của Hải Lân nhưng tất cả đã muộn vì Hải Lân chỉ lắc đầu rồi cười trừ.- Thôi bỏ đi, em quên rồi. Hè năm sau em lại lên chơi với chị. Hải Lân đưa ngón tay út của nhỏ qua khung hàng rào, thấy thế tôi cũng bèn đưa ngón tay mình tiến tới. Thế là chúng tôi đã thiết lập một lời hứa, tôi gọi đó là một lời hứa mùa của hạ năm ấy vì đó là lời hứa duy nhất mà tôi không thể nói' Thật!' một cách chắc nịch cho Hải Lân cũng nhưng chẳng bao giờ có thể đợi Hải Lân trở lại để thực hiện đượ…

/Truyện Ngắn /Mây vờn gió , nắng hàng cây

/Truyện Ngắn /Mây vờn gió , nắng hàng cây

3,244 469 17

Và đúng như điều mà cái Trí đang lo lo trong bụng, hình như nhỏ Hân bước hụt, nhỏ hét toáng lên rồi liền biến mất sau mấy búp hoa sen cao quá ngang đầu, nhỏ Hân trượt chân làm cái Trí hốt hoảng, nó ném cái giỏ của mình sang một bên rồi vội vàng chạy thật nhanh đến cái chỗ nhỏ Hân vừa ngã, hai tay tản những bèo sen to tướng ra hai bên, miệng kêu thất thanh.- ÚT HÊN!!- Út Hên, Út đâu rồi! Nó vừa kêu, lòng lại hốt hoảng, nó cứ sợ nhỏ sẽ bị làm sao tại vì cái đầm sen vừa sâu lại vừa nguy hiểm, càng tìm dưới mấy bèo sen mà chẳng có, nó lại càng hoảng hơn. Người nó tái nhợt nhưng chân vẫn cứ bước qua hết từ đầm sen này qua đầm sen nọ miệng không ngừng gọi tên Út Hên của nó.- Trí, Trí tôi đây nè. Bỗng nhiên có tiếng gọi với lại từ phía sau, hóa ra nhỏ Hân đang ở sau một búp sen cao qua đầu nhỏ, hèn gì nãy giờ đi qua đi lại mà vẫn không thấy đâu. Cái Trí nghe tiếng nhỏ Hân liền quay phắt người lại, nhìn thấy Út Hên mà lòng nó mừng rỡ, nó bước mà như cứ như bay, nó cố phi tới chỗ nhỏ Hân thật nhanh mặc cho bùn cứ bắn lên rồi dính bết rịn vào cổ chân và vào đuôi áo nó sau mỗi bước chạy như thế nhưng nó không quan tâm vì nó sợ nếu chạy không kịp đến đấy thì nhỡ đâu nhỏ Hân lại trượt chân rồi biến mất trước mắt nó một lần nữa.…