Tìm lại một vùng trời

Tìm lại một vùng trời

41 2 7

Thanh xuân quả thực là một trong những thứ chúng ta luôn nhớ mãi vì khoảng thời gian đó, ta được trải nghiệm những thứ đẹp nhất của cuộc đời. Có tất cả vàng bạc, đá quý trên thế giới này vẫn không thể nào mua được một tấm vé trở về với thanh xuân. Có những sai lầm, có những vấp ngã, có những nụ cười cũng như nước mắt, có những giây phút ta ước sẽ không bao giờ xảy ra và có những điều ta mong được gặp lại chúng một lần nữa. Đời người chỉ có một thanh xuân, chỉ có cơ hội được trải qua nó một lần - không bao giờ có lần thứ hai. Thời gian luôn trôi đi, không bao giờ cho phép chúng ta ở đó mãi và không bao giờ quay ngược trở lại cho ta hưởng thanh xuân một lần nữa. Quả thực, thật khó tìm được nó khi nó đã xảy ra - chúng ta đã bước qua nó để tiến vào một giai đoạn khác. Vậy nên khi còn thanh xuân, hãy tận hưởng nó. Và thanh xuân của tôi đã trôi qua nhưng tôi không có gì để nuối tiếc. Tôi đã mất rất nhiều trước đó nhưng tôi đã được nhận lại nhiều hơn từ những năm tháng đẹp đẽ của đời người.…

Một mặt trời nhỏ trên đồng cỏ lau

Một mặt trời nhỏ trên đồng cỏ lau

45 0 5

Cậu thỏa sức ca hát trên đồng cỏ lau mà không muộn phiền vương lại. Tiếng hát ngân vang và trải dài trên những cánh đồng bạt ngàn.Hắn thích điều đó. Hắn thích tiếng hát vui tươi kia. Hắn thích tiếng cười khúc khích đó. Hắn thích niềm vui tươi tắn, rạng rỡ nhảy múa trên đồng cỏ lau kia. Nhưng hắn chỉ biết tận hưởng từ xa vì lo sợ hắn sẽ không xứng đáng với cậu.Nhưng hắn đâu biết cậu thương hắn nhường nào.…

Học cách yêu

Học cách yêu

285 24 10

Tình yêu - lại là tình yêu. Tình yêu là cái gì chứ? Không phải nó chỉ mang lại khổ đau cho con người hay sao? Tại sao con người lại yêu? Tại sao lại vướng vào thứ rắc rối đó để rồi không tài nào gỡ ra nổi? Tôi không thích nó - nó từng làm tôi khổ, nó từng để lại những vết sẹo trong tim tôi - không phai mờ được. Nhưng tôi nào ngờ đâu: bản thân vẫn sẽ rung động trước một ai nữa. Tình yêu - một thứ cảm giác dai dẳng mà say đắm, ám ảnh mà cũng sâu sắc, cay đắng mà cũng ngọt ngào. Nó vừa thật đặc biệt vừa thật đáng sợ. Tôi ghét "yêu" hay nói đúng hơn là sợ "yêu". Tim tôi đã đóng băng trước mọi rung động, đã quá lâu. Tôi từng hứa với bản thân sẽ không bao giờ dính vào thứ cảm giác đó nữa. Nhưng nào đâu được... Bốn năm xa cách, không một chút liên lạc, lẽ nào thứ cảm xúc đấy vẫn có thể tồn tại trong tâm thức của cậu? Tôi không tin - nhưng nó là sự thật. Chúng ta đã lớn, đã trưởng thành - chúng ta đã khác. Vậy mà, ngày cậu quay về thứ duy nhất mà tôi không ngờ cậu sẽ nói nhất: "Tôi sẽ theo đuổi cậu đến ngày cậu yêu tôi hoặc yêu một ai khác thì mới thôi". Cậu vẫn chưa thay đổi nhiều nhỉ? Tôi có nên cố chấp mà bỏ lỡ một mối chân tình hay sẽ học cách yêu đây? Nhờ cậu cả vậy!…