Gió thổi một mùa hạ
Văn án:(1)"Bé cưng, vở kịch này xem ra sắp đến hồi kết rồi.""Vở kịch này kết thúc, ông đây can tâm tình nguyện làm con thí tốt của em.""Anh có bệnh à?""Ừ, thích em là một căn bệnh. Vậy anh tình nguyện bệnh cả đời."Tôi: "Anh có thể đừng nói mấy lời buồn nôn này không?"...(2)"Em là đồ vô tâm, chiếm tiện nghi anh xong rồi vờ như không biết nhau. Em quả nhiên biết trêu đùa trái tim người khác." Giọng nói anh âm trầm mang sự giận dỗi, đôi mắt phượng dài eo hẹp, con ngươi nâu đen ầng ậc tầng nước, sống mũi hơi đỏ, "Em là đồ bội bạc. Anh...anh không...nghĩ...em là người như thế."Cứ như vậy một màn hắt nước bẩn khiến tôi như kẻ tội đồ bội bạc. Tôi nhìn người con trai trước mặt, anh ủy khuất đáng thương vô cùng. Gương mặt anh tuấn cứ như thế bày ra, người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi bắt nạt anh. Tôi day mi tâm, thở dài: "Anh muốn như nào? Bao nhiêu tiền?""Tiền? Ý em là sao?"Tôi cười chế giễu: "Chứ không phải anh muốn chịu trách nhiệm sao? Nói mệnh giá đi, tôi trả cho anh."Hoàng Phủ Quân Thuỵ bị lời nói của tôi làm tức chết, anh cười lạnh: "Tiền anh không thiếu, riêng tiền trong tài khoản của anh có thể nuôi em cả đời.Cái anh muốn chúng ta có thể tìm hiểu nhau rồi hẹn hò."Tôi: "Anh có thể nào đừng đề cập vấn đề này không?"Hoàng Phủ Quân Thuỵ: "Không thể."***Sau khi tìm kiếm tình yêu rồi tan vỡ, chúng ta vẫn có thể tin nó như ban đầu, đó chính là dũng khí._____Spoil: Nam chính kiểu nam bạch liên hoa, bên ngoài tuấn tú bên trong đen tối. Nữ chính bên ngoài girl mỏ hỗn nhưng thực ra rất dễ mềm lòng.…